Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

iPad 3 và Facebook xuất hiện trong iOS 5.1 phiên bản beta 3

 Bằng chứng về thế hệ iPad 3 tiếp theo của Apple đã được tìm thấy trong iOS 5.1 phiên bản beta 3 đề cập đến hai thế hệ iPad thứ ba mới được ký hiệu "J" với gợi ý khả năng tích hợp với Facebook trong tương lai. Các thông số J1AP và J2AP được tin là để chỉ phiên bản iPad chỉ có Wifi và phiên bản 3G và Wifi kết hợp, theo iMore báo cáo, hai tên mã này một lần nữa xuất hiện sau khi được phát hiện cùng với bằng chứng về màn hình "Restina Display" vào cuối tháng 11.

Dấu hiệu cho thấy là iOS 5.1 và Facebook sẽ được tích hợp với nhau

 Màn hình độ phân giải cao đã là tin đồn thường xuyên xung quanh sự xuất hiện của thế hệ iPad tiếp theo, theo đó tin đồn cho rằng Apple sẽ thay thế màn hình iPad hiện tại với màn hình có độ phân giải lên tới 2048x1536 cho sự hiển thị văn bản và đồ hoạ mượt hơn. Chỉ tuần trước, các nguồn thông tin đã giả thuyết là Apple đang chuẩn bị một máy tính bảng với màn hình có độ phân giải cao, chip vi xử lý 4 nhân, kết nối 4G LTE cho kết nối internet tốc độ cao ngay cả trong khi di chuyển.

Đối với Facebook, các nguồn tin cho biết mạng xã hội này có thể đươc tích hợp trong Danh bạ ( Contacts ), như đối với iOS 5 hiện tại chỉ mới thực hiện như vậy với Twitter. Tuy nhiên việc này cũng không rõ ràng, vì các mã này có thể còn sót lại từ các kế hoạch trước đó có dấu hiệu quan tâm hoặc muốn thực hiện tích hợp Facebook vào iOS. Apple đã thông báo trước đó là sẽ thực hiện tích hợp với Facebook, nhưng sự bất đồng giữa hai công ty đã đẩy Cupertino đến gần Twitter.

Theo các tin đồn khác, Apple đã đang tích cực tăng cường quá trính sản xuất Ipad 3, dù cho không có bằng chứng rõ ràng là thế hệ máy tính bảng tiếp theo này của Apple sẽ được gọi là "iPad 3" hoặc có một cái tên khác!

Theo Chris Davies - ClashGear

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Thử nghiệm

Bin yêu dấu
Entry này để thử nghiệm tính năng của chương trình viết blog trên Ipad

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Thư gửi mẹ!

Thư gửi mẹ,
Mẹ thân yêu của con!
“Trời ơi là trời! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế. Anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con: “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kỳ lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền.
Cách đây 8 năm bệnh viện đã chẩn đoán mẹ bị suy thận mạn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì… Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại Bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn: “Mẹ ghét tiền”.
Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ: con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần một tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục ngàn, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt.
Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. 8 năm rồi, 8 năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi!”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của Bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ: “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa?”. Mẹ chỉ nói khẽ: “Cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ!”.
Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm ghét đồng tiền vì thế.
Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ…
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là…
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn bảo hiểm y tế nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng.
Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
Đứa con ngốc nghếch của mẹ.
Nguyễn Trung Hiếu

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

“Quý tộc Phố Wall” vay 1.200 tỉ USD từ FED - Tuổi Trẻ Online

“Quý tộc Phố Wall” vay 1.200 tỉ USD từ FED - Tuổi Trẻ Online:


TT - Theo điều tra của Bloomberg, Cục Dự trữ liên bang Mỹ (FED) đã cho các tập đoàn tài chính Phố Wall vay 1.200 tỉ USD vào năm 2008.
Các hóa đơn của 1,2 ngàn tỉ USD sẽ đủ lấp đầy 539 hồ bơi chuẩn Olympic - Ảnh: Patdollard
Chủ tịch FED Ben S. Bernanke cho rằng đây là một trong những nỗ lực nhằm giữ cho nền kinh tế Mỹ không bị suy thoái. Sự suy thoái kinh tế cùng sự sụp đổ của thị trường nhà đất vào năm 2008 đã buộc hai tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất là Citigroup và Bank of America vay khẩn cấp 669 tỉ USD, gấp 6 lần doanh thu của hai tập đoàn này. Khoản vay này đã được chia nhỏ thành những gói cứu trợ công trị giá 160 tỉ USD.
Thế nhưng, những khoản cho vay thật sự vẫn còn là một ẩn số cho đến thời điểm hiện tại. Theo dữ liệu mà Bloomberg thu thập được, con nợ lớn nhất của FED là Tập đoàn Morgan Stanley - một trong những thể chế tài chính lớn nhất thế giới - với tổng số tiền vay lên đến 107,3 tỉ USD. Kế đến là Citigroup với 99,5 tỉ USD và Bank of America là 91,4 tỉ USD. Bloomberg cho biết thêm 1.200 tỉ USD cũng là số tiền mà Mỹ đang nợ trên 6,5 triệu khoản vay thế chấp đã quá hạn thanh toán và bị tịch thu. Ông Robert Litan, cựu quan chức Bộ Tư pháp, cho biết “đây là những con số khổng lồ”.
Không chỉ dừng lại ở các tập đoàn tài chính Phố Wall, theo Bloomberg, hầu hết trong tổng số 30 con nợ hàng đầu của FED là thuộc châu Âu. Tiêu biểu như Ngân hàng hoàng gia Scotland (84,5 tỉ USD), Ngân hàng UBS AG của Thụy Sĩ (77,2 tỉ USD)...
Theo số liệu của Bloomberg, tổng số tiền 1.200 tỉ USD cho vay của FED năm 2008 là gấp ba lần thâm hụt ngân sách liên bang Mỹ năm đó và hơn tổng thu nhập của tất cả các ngân hàng được bảo hiểm của liên bang trong thập niên vừa qua.
ANH THƯ

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Tổ Quốc nhìn từ biển



Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển 
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa 
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển 
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa

Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc 
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn 
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả 
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn

Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển 
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng 
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa 
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo 
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về 
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất 
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi

Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể 
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù 
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ 
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích 
Những đau thương trận mạc đã qua rồi 
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ 
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa 
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông 
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử 
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng

Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo 
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn 
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy 
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân

Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả 
Những chàng trai ra đảo đã quên mình 
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước 
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát 
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời 
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất 
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

Nguyễn Việt Chiến
Bài đã được xuất bản.: 30/05/2011 07:30 GMT+7 trên tuanvietnam.net

Thiêng liêng hai chữ “đồng bào”

          Tuoitre.vn - Ngày 2-9-1945, người dân Việt Nam thời hiện đại được nghe ngân nga hai chữ “đồng bào” từ quảng trường Ba Đình lịch sử: “Hỡi đồng bào cả nước, tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".
          Từ lời hiệu triệu tha thiết, nồng ấm ấy của Chủ tịch Hồ Chí Minh, hai tiếng “đồng bào” càng trở nên thiêng liêng với tất cả những người dân Việt.

          Thế nhưng, gần đây, hai tiếng “đồng bào” dường như đang bị một số phương tiện thông tin đại chúng lạm dụng và từ đó một số forum (diễn đàn) lại sử dụng sai từ này. Ví dụ tham khảo: tờ Tuổi Trẻ cũng từng giật tít to: Cựu tổng thống Hàn Quốc xin lỗi đồng bào. Hoặc trong một bản dịch khác có chi tiết: “Năm 1984, Tổng thống Mỹ Ronald Reagan đã suýt gây ra cuộc chiến tranh với Nga khi nói vào micro để kiểm tra âm thanh: “Hỡi đồng bào, tôi rất vui mừng được thông báo rằng...”.
          Trong nhiều bản dịch, tôi thấy từ "quốc dân", "nhân dân", "người dân"... nói chung đã bị dịch ép thành "đồng bào" như thế. Bạn đọc vào công cụ tìm kiếm Google có thể tìm được hàng chục, thậm chí hàng trăm trường hợp từ đồng bào được vận dụng không hợp lý.
          Cho dù “đồng bào” không phải là một từ thuần Việt nhưng tìm trong nhiều tài liệu, tôi không thấy dân tộc nào có truyền thuyết “trăm trứng nở trăm con” như người Việt ta cả.
          “Đồng bào bởi thế là một từ đặc sắc, rất đỗi tự hào chỉ của người dân Việt - những người "cùng bọc trứng". Nhìn rộng hơn, chúng ta có cái "nghĩa đồng bào”. Nghĩa tình đó là vốn liếng, là sức mạnh để chúng ta chiến thắng thiên nhiên, chiến thắng kẻ thù.
          Giữ lấy nước, cũng là giữ lấy cái nghĩa đồng bào, giữ lấy sự trong sạch, độc đáo trong hai chữ thiêng liêng ấy. Hai chữ ấy không thể chia sẻ, không thể cho không người khác, bởi đó là ruột rà, bởi ông cha ta đã truyền dạy như thế - dù miền ngược, miền xuôi, dù trên rừng, dưới biển, dù ở xa hay ở gần, người Việt nào cũng có tổ tiên được sinh ra từ bọc trứng Âu Cơ.
CHÂU ANH DŨNG (chauanhdung77@...)

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Bạn có thích điện thoại di động hơn giấc ngủ?! Không chỉ có bạn như vậy!

     Sự ám ảnh với smartphone của chúng ta đã phát triển thành cơn nghiện, theo khảo sát mới nhất được đưa ra trong báo cáo của iPass. Theo iPass, cứ 3 người lao động sử dụng di động thì có một người thường thức suốt đêm để check mail trên điện thoại di động, và gần một nửa số người được khảo sát thừa nhận rằng họ không thể ngủ được nếu không có một chiếc smartphone trong tầm tay.

    Và việc mất ngủ không phải là trở ngại duy nhất mà điện thoại di động của chúng ta mang lại, như gần một phần ba số người được hỏi cho rằng người thân của họ đã cảm thấy khó chịu với việc sử dụng thiết bị công nghệ không ngừng của họ. Con số này có thể thấp hơn thực tế, vì có thể có một số lượng lớn người được khảo sát là độc thân, hoặc phần nào không để ý đến sự khó chịu của người thân trong khi sử dụng thiết bị.
     Báo cáo cho rằng nỗi ám ảnh điện thoại của chúng ta, ít nhất là trong lực lượng lao động, bắt nguồn khi con người bắt đầu tăng tốc dể đạt hiệu quả cao trong công việc. Trong nhiều nhóm làm việc, nhân viên với các phản ứng đầu tiên được xem là một nhân viên làm việc tốt hơn các đồng nghiệp. Theo như khảo sát, 40 phần trăm số người được hỏi đã thừa nhận rằng họ có thể gián đoạn một cuộc họp để thực hiện một cuộc gọi.
    Ngay cả chúng ta, những người không sống theo lối sống Mỹ cũng biết rằng sẽ khó chịu thế nào nếu cố gắng trò chuyện với một người nào đó mà ưu tiên của họ là trả lời tin nhắn điện thoại. Và thật buồn cười rằng, cùng với 40 phần trăm số người được hỏi là có thể gián đoạn một cuộc họp để thực hiện một cuộc gọi trên, là 40 phần trăm khác đồng ý rằng đó là hành vi không thể chấp nhận.
Jordan Crook  (mobilecrunch.com)